top of page

27

  • Writer: Trang Hồ
    Trang Hồ
  • Sep 28, 2017
  • 3 min read

Mỗi một ngày tỉnh dậy, bước xuống giường, đánh răng, rửa mặt, ngồi vào bàn check facebook. Rồi lại đi thay quần áo và chuẩn bị bước ra ngoài với buổi tập tạ như thói quen hoặc sải dọc đường đến trường. Mỗi buổi chiều kết thúc, bước từ tòa nhà cổ ba tầng có mùi của các cụ già trên con đường - giờ lá vàng đã rơi - bước vào phòng, thả cặp xuống và rồi lại check facebook. Viết blog, làm bài tập, trả lời ask, ăn bữa 3 4 5, đi ngủ.

"Cộc cộc cộc"

"Cộc cộc"

"Lạch cạch"

Sóc. Trên cửa sổ. Tấm lưới trên cửa sổ. Sóc ăn hạt dẻ.

Mẹ thích ăn hạt dẻ.

Một mùa đông với hạt dẻ nóng trên cầu Nguyễn Khánh Toàn qua sông Tô Lịch. Có cả khoai nướng và ngô. Mẹ thích ăn hạt dẻ, Bi thích ăn khoai nướng.

Một ngày Giáng Sinh lặn lội cả vòng thành phố đi lấy huy hiệu cho một tập thể ai cũng lầy lội và chỉ muốn nhảy nhót rồi đón ai đấy đi học trên phố cổ với con xe đạp điện đi mượn còn nửa pin.

Một ngày mùa hè dắt tay nhau lên Đinh Lễ mua một cuốn truyện màu xanh tên "Tôi muốn yêu một người thật lâu" để rồi chưa kịp "nắm tay anh như hai người yêu nhau bình thường"

Một ngày trời bão chạy mưa ở Trường Chinh

Một ngày ẩm tháng 9 khóc ở góc Tây Sơn

Ẩm. Một cái khái niệm đã lâu rồi còn không được cảm nhận. Lại nhớ đến tấm kính trên Lotte vào ngày cuối đông lạnh như cắt thịt, kết thúc một ngày bòn rút sức lực nhưng đáng giá.

Lại một ngày khác trên Lotte, một buổi chiều thứ ba cố tìm những ngôi trường.

Và một ngày khác trên Lotte, để thấy thế giới này chỉ còn vậy.

Độ cao, giống như tuổi trẻ. Đáng sợ nhưng lại đẩy tâm trạng của người ta lên đến đạt đỉnh nhất, đắm say nhất, hòa quyện nhất. Tuổi trẻ, vốn đã nghe thật nặng nhọc.

Vì là nỗi nhớ của cả đời.

Mở instagram, xem một cái vid. Cảm giác. Đau lòng. Thế là thế. Ở xa, vẫn không thể chấp nhận. Đáng ra ở đó. Đáng ra ánh đèn đỏ xanh rọi vào mặt với sự phiêu du. Những lần cuối. Cuối cùng. Cái cảm giác, một mình, không thật.

Vẫn ở đây, 34 con người.

Vẫn ở đây, 206 màu áo đen.

Không đi đâu hết.

Nhưng chỉ là trong giấc mơ.

Với những giấc mơ về quá khứ.

Những buổi chiều thứ năm trong một căn phòng năm mươi hai mét vuông tối tối đủ nhìn rõ mặt người với tiếng loa vang vọng trong không gian.

Một buổi trưa sát hè khi tất cả cùng ngồi thành vòng tròn xung quanh đàn, loa, mic và hát theo những điệu nhạc.

Những chuyến xe phóng vội lên Hồ Gươm với vài mảnh điện còn sót lại cùng một chút xăng dính bình.

Những bát mỳ vằn thắn.

Những chiều thứ hai xe đạp đổ bóng dưới ánh nắng vàng.

Những buổi ngồi lê la trên vài hàng gạch bóng màu xám nhìn ngắm những điệu nhảy.

Và cả những trung tâm du học với chiếc bánh màu vàng và củ đậu màu trắng bên chiếc xô pha ấm cúng 5 người.

Có những thứ sẽ cứ mãi đi và không bao giờ trở lại.

Như ngày thứ bảy ở Coffee House Tràng Tiền với những cái ôm. Sẽ không bao giờ trở lại

Như Dingtea Nhà Thờ, cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Như những chuyến xe, cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Và cả những tình yêu, cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Nó vẫn ở đấy. Nó vẫn chẳng đi đâu cả. Nhưng nó sẽ không bao giờ như cũ nữa. Nó vẫn ở trong một mảnh kí ức, một ngày x tháng y năm abcd. Nhưng cái ngày x tháng y năm abcd ấy, đã cách xa qua rồi.

Không bao giờ trở lại.

Tuổi trẻ.

Là những tiếng hát.

Là những ánh đèn.

Là những bản nhạc giữa một bờ vực thẳm.

Là màu áo đỏ, bên mái đầu xanh

Là bầu trời với vẩn mây bàng bạc.

Là tiếng hò reo giữa buổi trưa nắng gắt

Là chiến thắng, hào quang

Là cả thua nước mắt

Là tiếng mày tao giữa khoảng không xa lạ

Là vút lên trời những giấc mơ

Là một buổi giao thừa, với những bữa liên hoan

Là cái ôm giữa màn đen mưa gió

Là khói, là mây, lời ca và cảm giác

Là những cái với tay sợ người sẽ đi qua

Tuổi trẻ.

Là những tiếng đàn

Là những cái ôm.

Là những tình thương.

Là một màu đen không sợ bẩn.

Nhưng cũng là tuổi trẻ đi xa mất

Vì người đã đi qua.

29/9/2017


Comentarios


bottom of page